Bữa tối muộn

Posted by Hieu Phung on May 01, 2022 · 20 mins read

Ngồi ngẩn ngơ, viết vu vơ…


Bờ biển Cam Hải Đông, Cam Lâm
Gửi đến 🍀 chút màu xanh của biển cả

Cam Ranh, ngày 23 tháng 4 năm 2022


Buổi tối hôm ấy, sau một trận Team Building cháy banh nóc, cả đoàn rục rịch ra xe để chuẩn bị đi ăn. Xin thưa, đây hổng phải là một bữa tối đơn giản, mà là một bữa tối với đầy sự bất đồng. Những bất đồng xuất hiện, ngay từ thời điểm xuất phát. Chị Liên — người cầm đầu của Team đi ăn gần — và anh Tuấn Anh — người “tạm” cầm đầu Team muốn vào Nha Trang bay nhảy — đã có một cuộc tranh luận “hơi” căng về địa điểm sẽ hạ mông ăn tối của ngày hôm đó. Pha trao đổi chiêu thức giữa hai phe có lẽ đã không thể đi được đến hồi kết nếu không có sự can thiệp của chị Nữ — hướng dẫn viên du lịch của đoàn. Nhờ vào tài ăn nói của chị Nữ, cùng những lập luận đầy tính thuyết phục đến từ chị Liên và sự ba phải của anh Tuấn Anh, cả đoàn đã quyết định sẽ cùng đi ăn gần; ăn xong, những ai muốn vào Nha Trang sẽ được bác tài cho quá giang, những ai muốn nghỉ ngơi thì sẽ tự bắt xe để về rì-sọt.

Bước lên xe, dường như chủ đề “có vô Nha Trang để hú ha hú hí đêm nay hay không?” vẫn nhận được sự quan tâm của đông đảo đoàn viên.
“Chúng ta cần một người trưởng đoàn đáng tin cậy bạn ạ,” Minh nói. “Chứ anh Tuấn Anh thì tôi chả có tí hi vọng gì cả. Bạn nghĩ sao về anh Vũ?”
Hiếu đáp nhanh: “Ờ, mà thế sao bạn không nhận làm trưởng đoàn luôn đi?”
“Gió chiều nào tôi theo chiều đấy, chả muốn làm tẹo nào Hiếu ạ.”

Xe lăn bánh, mắt Hiếu lim dim, hướng ra phía chỗ cửa kính của hàng ghế đối diện. Nhìn vào những đám mây trắng xám, nhuộm chút vệt cam của ánh mặt trời khuất bóng, Hiếu lẩm bẩm: “Giá mà giờ này được cắn miếng bánh bao thì thích biết mấy.” Rồi hắn lại nghĩ đến người mà hắn vẫn thường nhớ, ngẩn nga ngẩn ngơ một lúc, mắt vẫn hướng ra phía cửa, liếc qua đảo lại, nhìn vu vơ.

Quay trở lại với kèo bay nhảy ở Nha Trang phố, có vẻ như mọi người bắt đầu bị mất hứng.
“Nói thật là giờ có kịp vào Nha Trang thì cũng chả biết làm gì. Không vào bar, vào pub, đi ăn đi uống, mà chỉ loanh quanh dạo phố thôi thì cũng chả có gì đặc sắc cho lắm đâu, tin anh đi.”
“Anh Vũ có vẻ biết nhiều nhỉ?”
“À thì, anh từng vào một lần rồi, cá nhân anh thấy thế.”
Tiếng chị Nữ cất lên: “Đoàn chúng ta sắp đến địa điểm ăn uống rồi mọi người ơi..., giờ em Nữ sẽ đưa ra hai gợi ý cho cả đoàn nhé. Một là đoàn chúng ta sẽ đi ăn tại một cửa hàng mà tour du lịch đã chọn sẵn cho chúng ta, hai là em sẽ để cả nhà chủ động chọn quán. Tất nhiên, quán mà tour đã chọn sẵn là lựa chọn mà theo em là tốt nhất cho cả đoàn rồi; những quán khác, em Nữ chưa có vô, ăn ngon hay không thì chưa có biết, với giá cả mà lỡ có hơi cao xíu thì em Nữ hổng có chịu trách nhiệm đâu nha.” Cả đoàn quyết định xuống xe tự chọn quán.

Sau khi được bác tài đưa đến địa điểm tập kết, cả đoàn bắt đầu di chuyển. Ban đầu là đi theo chị Liên, chị Hảo. Rồi bẵng một cái, một bộ phận đoàn viên đã tách ra và rẽ theo một lối khác. Hiếu bị cuốn theo tiếng gọi của sự tò mò, mon men theo chân của những người tiên phong.
“Team này là anh Vũ dẫn đoàn bạn nhỉ?”
“Chịu, chả có ai dẫn bạn ạ, tôi và Thảo Anh cứ đi theo mọi người thôi.”
Và thế là tiểu đoàn chui vào một con hẻm tối thui, trong khi nhóm dẫn đầu bởi hội chị em thì đã an toạ tại một quán ăn gần đấy, chuẩn bị thưởng thức thực đơn buổi tối.

Lần mò trong màn đêm đen kịt, không một bóng đèn đường, đoàn người cứ băng băng tiến lên phía trước. Được sự dẫn lối của ánh đèn pha sáng chói từ những chiếc xe tạt ngang qua, cả đoàn đến được điểm dừng chân đầu tiên — một quán ăn ven biển tấp nập người ra kẻ vào.
“Đông lắm anh em ơi, quán này chắc ngon.”
Cả đoàn chọn bàn, tìm ghế, gọi món.
“Ăn lẩu nước thì ráng đợi 30 phút nghe anh, còn muốn ăn nướng thì ít nhất cũng phải đợi 1 tiếng ạ,” giọng nói thân thương từ một bạn nhân viên phục vụ của nhà hàng.
Giọng nói đã tiễn cả nhóm quay đầu ra cổng, lội ngược trở lại từ chính con đường tối thui đã dẫn mọi người đến quán.

Vẫn con đường ấy, vẫn một màu đen mờ mịt, mọi người lại bắt đầu tranh cãi. “Tiếp tục đi tìm quán, hay là giờ vác mặt về ngồi ăn cùng với nhóm các chị nhỉ? Có nên ăn ở đây hay làm luôn cuốc taxi vào Nha Trang ăn tối rồi đi chơi đêm? Liệu... thì...” Mặc cho những ý kiến nổ ra, Hiếu ta cũng chả bận tâm cho lắm, bởi nó còn đang mải nhắn tin với 🍀 của nó mà.
“Giờ thế này đi, chỗ này những ai đi Nha Trang, anh sẽ bao hết tiền taxi; mà chỉ chiều đi thôi đấy, chứ còn từ Nha Trang về lại Cam Ranh, ghế của ai người đấy tự trả, anh em thấy sao?”
Tuyên bố có phần bạo miệng của anh Tuấn Anh có lẽ đã khơi dậy trong mọi người một thứ gì đó; có thể là mong muốn được khám phá một thành phố mới lạ, cũng có thể là khao khát được trải nghiệm chuyến phượt bộ về đêm cùng những ánh đèn đô thị, hay có thể chỉ đơn giản là tưởng tượng được ngồi taxi “chùa” vi vu khắp chốn; dẫu có là gì đi nữa, nó cũng đã khiến cho mọi người phải suy nghĩ. Nhưng... nhưng không, anh đã rút lại, kịp thời và quyết đoán, như cách mà những chú gián vẫn thường vỗ cánh và lượn về phía bạn, không một động tác thừa, không cho ai có đủ thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Tiểu đoàn lại tách thành các nhóm nhỏ hơn, tiếp tục lượn lờ đi tìm điểm dừng chân cho cái dạ dày lép kẹp.

Chỉ với một cuốc đi bộ tầm dăm ba trăm mét, Hiếu và các đồng chí ghé vào một quán ăn với phong cách bài trí có chút gì đấy quen thuộc.
“Mệt lắm rồi... giờ cứ phải bỏ bụng cái gì đấy đã...” các anh ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm, vẫy tay gọi phục vụ.
Lúc đầu định là chỉ ăn cơm bình dân thôi, nhưng sau một hồi dỏng tai nghe tư vấn, một nửa đã quyết định theo bạn phục vụ đi “vớt” hải sản. Nửa còn lại, trong đó có Hiếu và các bạn hiền, gọi cơm trắng ăn cùng với bốn món: nộm sứa, ếch, canh nghêu nấu chua, và sụn heo. Mâm đũa cũng vì thế mà phân chia, mâm cơm bình dân của bạn Vũ, Hiếu, Thảo Anh, Minh, anh Tùng, và mâm hải sản của các anh với Khánh. Cảm giác như có một sự phân biệt ở đây, tuy rằng chưa rõ ràng cho lắm.

Món đầu tiên bước ra, được phục vụ trong một cái bát đậy kín; thoạt nhìn, ai cũng nghĩ đó là một bát cơm. Chắc chắn rồi, mâm bên Hiếu xí ngay lập tức.
“Mình cứ ăn cơm trước trong lúc đợi các món được bê ra mọi người nhỉ,” Hiếu mở nắp.
Bất ngờ chưa, cái thứ mà ai cũng nghĩ là cơm trắng ấy té ra lại là hải sản.
“Đấy, lúc vừa bê ra anh đã nghi nghi rồi, mâm mình gọi đồ đắt tiền, được ưu tiên phục vụ trước cũng là lẽ thường tình,” giọng anh Lân hóm hỉnh.
Được thể, anh Trí, anh Tuấn Anh cũng không quên góp vui vài ba câu đùa châm chọc.
“Thôi thì cứ để bàn bên đấy ăn trước đi, cũng không có gì phải vội,” anh Tùng quẳng nhẹ sang bên mâm hải sản một câu.
Cả mâm cơm bình dân lại tiếp tục ngồi tán chuyện chay với nước ngọt.

Một bát nữa được bê ra... lại thêm một bát nữa... cứ thế... cứ thế... mâm hải sản đã gần đủ các món. Trong khi ấy, bên mâm bình dân, ngoài đĩa nộm sứa nguội tanh nguội ngắt được phục vụ từ gần nửa tiếng trước, ăn trơ cả đáy, chả có thêm món nào được phục vụ. Đói, mệt, quạu. Đấy là còn chưa kể đến những tình huống cà khịa đến từ mâm hải sản.
“Em ơi, cứ món nào đăn đắt ý, mình cứ đặt ở mâm bên này cho anh, mâm bên kia họ chỉ gọi có cơm bình dân thôi,” anh Tuấn Anh nói với sang khi thấy bạn phục vụ có vẻ lúng túng không biết nên đặt đĩa thức ăn ở bên nào.
“Hai mâm bọn anh chỉ là quen nhau dọc đường thôi, bạn xã hội, không phải là cùng một mâm đâu em.”

Trong hoàn cảnh thiếu ăn đói bụng, Hiếu có xin được của Khánh ít măng tây, mực, và một con tôm luộc. Ngoài con tôm được gửi lại Khánh vì không ăn được ra, chỗ đồ tiếp tế đã giúp Hiếu hô hấp thêm được mươi mười lăm phút nữa...

Hơn 30 phút đã trôi qua, thấy có vẻ không ổn, Thảo Anh vẫy tay ra hiệu: “Bạn ơi, bàn bên mình đợi từ nãy đến giờ cũng gần nửa tiếng rồi ý, mà mãi mới ra được độc có đĩa nộm sứa, còn ba món nữa với cơm thì chưa thấy đâu cả.”
Vòng vào nhà bếp cùng với đống bát đũa, bạn phục vụ quay trở lại đem theo một câu hỏi thật hồn nhiên: “Chị cho em hỏi là bàn mình gọi thêm những món gì chị nhỉ?”
“Cái oát dờ heo? Đùa à? Quên luôn mâm này à? Thậm chí là không được xếp vào hàng chờ để phục vụ luôn à? Má ơi,” một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Hiếu, và có lẽ là cả mọi người nữa.
“Đúng là ưu tiên mâm giàu có khác, biết thế gọi luôn hải sản từ đầu là có khi được ăn lâu rồi.”
Bằng tất cả sự nhẫn nhịn, Thảo Anh từ từ nhấc miệng: “Bạn ạ, 30 phút trước bọn mình có gọi cơm và bốn món: nộm sứa, ếch, canh nghêu, sụn heo. Ngoài đĩa nộm sứa đã được phục vụ ra thì chưa có thêm cái gì có thể bỏ vào bụng được bạn ạ. Bạn vào nhà bếp bảo ưu tiên mấy món còn thiếu giúp bọn mình nhé, cũng muộn lắm rồi.”
Quả không hổ danh là một nhà giáo mẫu mực, Hiếu thực sự nể phục Thảo Anh khi có thể giữ được thái độ hành xử quá là bình tĩnh trong một tình huống phải nói là tương đối cồng kềnh như vậy.
“Sư phạm hẳn là một môi trường không thể tuyệt vời hơn để rèn luyện cho ta đức tính nhẫn nhịn.”

Những tưởng bữa cơm đã bắt đầu êm xuôi, mọi chuyện có vẻ như vẫn chưa chịu dừng lại. Bất ngờ nối tiếp những bất ngờ. Nào là món sụn heo lại hóa thành món canh thịt, nào là hết cơm trắng đành phải ăn miến thay, nào là sợi miến cứng đơ như vừa mới được nhúng vội qua chút nước sôi để nguội. Dù vậy, cả bàn chấp nhận, cố gắng ăn cho hết những món được bày ra.

Yến tiệc sắp tàn, mọi người bắt đầu chùi mép, Hiếu với Minh tranh thủ xử nốt bát canh nghêu tuyệt hảo. Ngon thật, bát canh đúng là điểm sáng của bữa tối hôm nay, một điểm sáng duy nhất. Lấy xong phần của mình, Hiếu ngắm nghía những chú nghêu lần cuối trước khi bỏ vào bụng.
“Ôi những chú nghêu trắng nõn trắng nà, ôi vị chua chua thật là khó tả.”
Phần của Minh, nó dùng để chan ngập bát miến lổn nhổn của nó.
“Cái của nợ gì thế này,” Minh buột miệng, “nghêu này còn có cả chân nữa cơ à?”
Tức nước vỡ bờ, Thảo Anh mặt mày biến sắc, hằm hằm dắt theo bát canh lao thẳng vào nhà bếp. Thấy vậy, Minh tức tốc chạy theo, như linh cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.
“Ca này là chuẩn bị có ẩu đả rồi đây...,” Hiếu thở dài.

Được một lúc, thấy Thảo Anh dắt Minh về. Có bao nhiêu lời hay ý đẹp thì chắc cũng đã xả hết ra cho cả bếp hứng rồi, mà mặt thì sao vẫn cứ hằm hằm, nghe chừng như vẫn còn bực lắm. Ngoài nhận cả rổ gạch từ phía Thảo Anh, người đại diện của quán còn phải nghe thêm một tràng từ anh Tuấn Anh nữa. Nào là phục vụ cốc ly không sạch, nào là chỗ ngồi thì nóng cháy da, nào là bát canh bê ra thì lại đính kèm thêm cả con gián.
Có thể khẳng định một cách chắc nịch rằng đấy không phải là con gián: “Nó mà là gián thật thì tôi đã ngất lịm ra đấy rồi, tôi cũng ăn bát canh đấy mà anh giai tôi ơi...”
Mà thôi, giờ có là con gì đi chăng nữa thì chuyện cũng đã rồi. Chị phục vụ chỉ biết cúi đầu xin lỗi: “Chắc là nó mới rơi vào bát canh trong lúc bọn em bưng bê thôi ạ, mong các anh các chị thông cảm cho tụi em.” Thoáng qua nét mặt của mấy bạn phục vụ trẻ đứng gần đấy, hẳn hôm nay là một ngày làm việc thật tồi tệ của mấy bạn.
“Đang yên đang lành thì tự nhiên có đám khách du lịch từ đâu tạt vào, đã khó tính thì chớ lại còn cứ hay đùa,” Hiếu vừa cười vừa nghĩ nhẩm trong đầu.

Quên luôn kèo Nha Trang, mọi người tập trung ngoài vỉa hè rồi gọi ngay hai chiếc taxi bảy chỗ. Bước lên xe, thẳng hướng về phía rì-sọt, Hiếu ngả ghế, dựa lưng, nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu bơm đầy hai trái phổi, thả mình vào làn gió điều hòa mát rượi, hơi nghiêng đầu nhìn ra phía cửa kính.
“Chà chà, bữa hôm nay cũng đáng nhớ quá ha, phải mang về Hà Nội khoe với 🍀 mới được.”

Xe lăn bánh, lướt đi trên con đường nhựa thẳng tắp. Mấy anh chị em có vẻ như đã thấm mệt, ngồi im, không một chút cựa quậy. Nhưng ngày hôm nay nào đã kết thúc, vẫn còn cả một đêm dài đang chờ các đồng chí ở phía trước.
Đi... đi tiếp... đi đến tận cuối con đường được mở ra bởi ánh trăng sáng...
... về đến khách sạn, bắt đầu với “đêm của những chú Sói”.

— Chú 🐨